Chẳng thể nào ngăn được tiếng giá như
Chẳng thể nào khiến lòng thôi tê tái
Chẳng thể nào ngăn tim thôi khắc khoải
Chẳng thể nào ngăn nỗi nhớ chơi vơi
Lỡ mất rồi hẹn kiếp khác anh ơi
Bước chân đi mà nghe lòng nhói buốt
Tiếng "giá như" chợt nghe sao thoảng thốt
Ngoảnh mặt rồi sao dạ vẫn tái tê
Góc khuất xưa có còn chỗ bay về
Anh ở đâu giữa muôn vì tinh tú
Bay chấp chới mong tìm nơi trú ngụ
Cuối chân trời cô lẻ một cánh chim
Nên nghẹn lòng nuốt lệ đắng vào tim
Duyên không nợ mong chi ngày gặp mặt
Hoàng hôn buông khiến lòng ai tím ngắt
Em hiểu rồi...nên lặng lẽ ra đi...
Trà Hoa Nữ
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét