Người phụ nữ đã đi qua tuổi thanh xuân
Chẳng còn sợ hãi những trầm luân thời son trẻ
Mặc đời có nhiều lối rẽ
Vẫn chọn cho mình sự mạnh mẽ giả vờ thôi
Từng đẹp như một đóa mai khôi
Nụ cười tú nữ với bờ môi rất nhiều người khao khát
Cảm xúc mênh mang dào dạt
Nay bỗng giấu mình nuốt đắng chát của thời gian
Nếp truân chuyên hằn trên ngón tay ngoan
Càng mặn mòi tấm lòng son giữa cuộc người không bình lặng
Có thể nhiều đêm ôm mình thức trắng
Ngày sau lại lấp buồn đón ánh nắng tiếp những bước chân
Ừ, thế đấy! Người phụ nữ chẳng còn thanh tân
Nét trang đài cũng đôi phần nhàu nhĩ
Ánh mắt nhìn đời thấy nhiều vị kỷ
Nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ sống cho gia đình
Có những tổn thương, có những hy sinh
Cứ âm thầm riêng mình hiểu rõ
Lắm khi soi gương mà hình dung không tỏ
Mới nhận ra tháng năm vàng võ đến chừng nào!
Chuyện chồng con, chuyện cơm áo gạo tiền, lo lắng xanh xao
Đôi vai trĩu gánh có lúc đớn đau mà không gục ngã
Thương lắm đi thôi (!) mái tóc đã qua thời óng ả
Sắc đẹp phôi pha sau nỗi vất vả... vẫn cười
Những người phụ nữ của cuộc đời
Họ có khả năng để tuyệt vời chính mình không ai ngờ được..
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét