Ngày buốt lạnh như lòng người giá lạnh
Màu tà dương tắt lịm dưới chân đồi
Ta huyễn mộng…
em về
trong hư ảnh
níu tay gầy thương sợi gió mồ côi.
Đừng cười nữa, em ơi…xin em đấy
Nhón chén sành ta rót cạn bình minh
Đêm say khóc, nhưng em nào chắc thấy
chỉ côn trùng
rền rĩ… một lời Kinh.
Em chén ngọc, em đền thiêng lửa thánh
Ta và thơ - bạn khất thực giữa đời
Kẻ thứ ba,Trăng
chia tình... hai mảnh
Có chốn nào ta dựa bóng em ơi !!!
Nguyen Đang Thanh
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét