Em đừng tủi hờn vì phận số mình éo le
Đừng trách trời không thương nên cho em nhiều hạn vận
Nước mắt của người đời thì giọt nào cũng mặn
Cuộc sống của người đời ai cũng lận đận với những khó khăn riêng.
Em nhé! Bình minh sẽ lên từ phía hồn nhiên*
Đau đớn nào cũng qua khi em đi về miền chiến thắng
Hãy để tâm hồn vút lên bằng đôi cánh vô hình nhưng không trĩu nặng
Cứ coi kiếp người như một hành trình thám ngoạn giữa trần ai
Cười lên đi em! Và khóc ít hơn, chớ để giọt lệ mãi lăn dài
Em có quyền buồn, có quyền tổn thương...
Nhưng không có quyền cấm ngày mai trời sẽ sáng
Mẹ cha sinh em ra là lọt lòng cả những khó khăn đi cùng năm tháng
Thương đấng sinh thành thì em nhất định phải cố gắng sống kiên cường lên.
Em à! Có thể trong em rất nhiều cay đắng không tên
Nhiều nỗi chông chênh, nhiều bất an chẳng dễ dàng hóa giải
Thì em coi đó là lẽ thường của con người và không nên sợ hãi
Đối diện một cách can trường em sẽ thấy thoải mái hơn mà, em thử xem!
Mọi chuyện trong đời có lúc này lúc nọ đan xen
Tạo hóa mỗi người cũng bắt nguồn từ chữ "duyên", chữ "nhân", rồi chữ "quả"
Chọn cho mình con đường lạc quan để bước đi bằng tinh thần không nản lòng khi té ngã
Em ơi! Cõi tạm này có làm em vất vả thế nào cũng chỉ là thử thách mà thôi.
-------------------Viên Nguyệt Ái--------------------
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét