Là những chuỗi ngày dài em chới với cô đơn
Thấy mình lửng lơ giữa dòng đời xuôi ngược
Thèm một bàn tay dắt em về phía trước
Và một bờ vai em tin tưởng tựa vào.
Là những chuỗi ngày dài em nghe gió rì rào
Chợt dưng khao khát được trở về với biển
Đứng giữa mênh mông nghe lòng mình lên tiếng
Mặc những nỗi niềm để con sóng đánh tan
Là những chuỗi ngày dài em lặng lẽ miên man
Cốc cafe đen không đường đắng ngắt
Góc quán thân quen bản ghi-ta réo rắt
Chỉ mỗi mình em với suy nghĩ riêng em
Là những chuỗi ngày dài cuốn sách chẳng buồn xem
Chỉ muốn xách ba-lô đi thật xa đâu đó
Rời khỏi cuộc sống phố ồn ào vốn có
Đi tìm chính mình một cách rất tự nhiên
Là những chuỗi ngày dài em cần lắm bình yên...
Phương Trâm
(Sầu Đông)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét