Em đau đến tưởng chừng như nghẹn thở nơi tim!
Như trời không thương xé nắng,kéo mưa về tầm tã
Cô đơn ngủ vùi, ngỡ nỗi buồn hóa đá
Mà ngờ đâu...
...em lại mắt ứa, mi hoen!
Em đã đau, đau đến tột cùng khi đối diện với đêm
Em thương em, em ôm lấy em, anh ạ!
Bởi bình yên vốn không cần vồn vã
Nên em cố Bình Yên trước giông bão đời mình
Em đau, đau đến tận cùng của những hơi thở lặng thinh
Anh không biết
ngàn đời anh chẳng biết!
Những dòng suối trong vẫn cuộn trào, chảy miết
Gột rửa trăm năm chưa sạch những tủi hờn
Em đã đau như người đàn bà thèm khát một nụ hôn
Người sẽ thả hết bồn chồn,đặt tay lên ngực lạnh
Trong phút giây em vung tay đuổi xua niềm bất hạnh
Em gào trong mắt buồn
Là em rất cần anh!
Em đau, đau đến héo mòn những năm tháng tuổi xanh
Đau giấc mộng lành đã rách bươm,nát vỡ
Em đau như dòng sông đã bên bồi,bên lở
Em đau cho những dở dang ...hững hờ!
ngoc nhu
ngoc nhu
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét